29/8/10

Lá thư của cha


 Bức thư do văn sĩ Livingstone Larnod viết cho con ông và làm cho hết thảy những người đọc rung động tơ lòng đến nỗi được hàng trăm tạp trí và nhật báo đăng lại, được đài vô tuyến điện truyền thanh biết bao lần và được dịch ra không biết bao nhiều thứ tiếng. Và cũng ngay tại đây mình đăng tại blog qua lời dịch của Nguyễn Hiến Lê.


“Con ơi !... Con ngủ, má đỏ kề trên tay, tóc mây dính trên trán. Cha mới lén vào phòng con… Cha muốn thú tội với con; lúc nãy trong khi cha đọc báo bên phòng sách, đợt sóng hối hận xâm chiếm tâm hồn cha. Cha đã hơi nghiêm khắc với con hôm nay. Sáng này, trong khi con sửa soạn sách vở đi học,  cha đã rầy con vì con chỉ quệt chiếc khăn ướt lên đầu mũi con thôi, cha đã mắng con vì giày con không đánh bóng, cha đã la khi con liệng đồ chơi của con xuống đất.

Trong lúc điểm tâm cha lại khiển trách con nữa: con đánh đổ sữa, con nuốt vội mà không nhai, con tì khuỷu tay lên bàn, con phết bơ lên bánh nhiều quá…Khi ra đi, con quay lại và chào cha: “Thưa cha, con đi!”. Và cha đã cau mày: “Ngay người lên!”.

Buổi tối, vẫn điệu đó. Ở sở về, cha rình con ngoài đường. Con chơi bi, đầu gối quỳ lên cát, vớ rách hở cả thịt ra. Cha làm nhục con trước bạn bè, vì bắt con đi trước mặt cha cho tới nhà…”Với đắt tiền, nếu mày có phải bỏ tiền ra mua, mày mới tiếc của mà giữ gìn nó!”. (Con thử tưởng tượng, có ai, cha mà mắng con như vậy không?).

Rồi con nhớ không? Tối đến, trong khi cha đọc sách, con rón rén vào phòng giấy cha, vẻ đau khổ lắm. Cha ngừng lên, giọng bất bình hỏi: “Cái gì?”.

Con không trả lời chi hết, nhưng trong một lúc xúc động không chống lại được, con chạy lại cha, bá cổ cha, ôm cha với tình sùng bái cảm động mà Trời Phật đã làm nảy nở trong lòng con, mà sự lạnh lùng của cha không làm cho héo được…Rồi thì con chạy lên cầu thang.

Này con, chính lúc đó cuốn sách ở tay cha rớt xuống và một nỗi sợ ghê gớm xâm chiếm cha. Cái thói hay chỉ trích, trách mắng đã làm cho cha thành như vậy đó, thành một người cha gắt gỏng. Cha đã phạt con vì con còn con nít mà cha bắt con làm như người lớn. Không phải cha không thương con đâu, nhưng đã đã đòi hỏi ở tuổi thơ của con nhiều quá, cha đã xét con theo tuổi nhiều kinh nghiệm của cha.

Mà tâm hồn con đại lượng, cao thượng, trung thực biết bao! Trái tim nhỏ của con mênh mông như bình minh ló sau rặng đồi. Chỉ một sự hăm hở tự nhiên lại hôn cha trước khi đi ngủ, đủ chứng điều đó. Thôi, cha con mình quên hết những chuyện khác đi… Tối nay cha hối hận lắm, lại ngồi nép bên giường con.

Cha biết nếu con có nghe được những lời cha thú với con đây thì con cũng chẳng hiểu chi. Nhưng, ngày mai, con sẽ thấy, cha sẽ thiệt là một người cha, cha sẽ là bạn của con, con cười cha sẽ cười, con khóc cha sẽ khóc. Và nếu cha có muốn rầy con thì cha sẽ mím chặt môi, và sẽ lặp đi lặp lại, như trong kinh:

-    Con chỉ là một đứa nhỏ…một đứa nhỏ!

Cha có lỗi. Cha đã coi con như người lớn. Bây giờ nhìn con nằm trong giường nhỏ của con, mỏi mệt, trơ trọi, cha biết rõ rằng con chỉ là một em bé.

Mới hôm qua, con còn nằm trong tay mẹ, ngả đầu trên vai mẹ con. Chã đã đòi hỏi con nhiều quá… Nhiều quá lắm…”.

Ngây Ngô

*Tái nạm: Công nhận kỹ năng viết của ông văn sỹ này hay ghê. Đúng là văn sỹ có khác…hehe !

3 nhận xét:

  1. Mình đã đọc lá thư trên vài lần hồi còn đi học, rất cảm động phải không, chính vì thế nếu như chúng ta biết kiểm soát mình, có lẽ chúng ta đã không phải viết lên những dóng thư hối hận như vậy

    Trả lờiXóa
  2. @Nutatu: Tui nghĩ nên có những lá thư này. Vì cuộc sống là đa màu mà bác Trung. Mà lá thư này là tất cả tình cảm của người cha. Biết bao yêu thương chỉ tại không hiểu con thôi ^_^

    Trả lờiXóa
  3. thật là hay quá đi mất,cha ơi...!
    (carot2311)

    Trả lờiXóa